Lời gửi mẹ của con!
Hôm nay, con đi dự đám tang mẹ của một người bạn. Sắc trắng đen tẻ nhạt cùng không khí lạnh lẽo, u buồn làm con thấy chạnh lòng. Cô bạn không khóc, chỉ đeo khăn tang buồn bã tiếp khách tới viếng. Mẹ biết vì sao cô ấy không rơi giọt nước mắt nào không? Vì không thể khóc thêm được nữa, cô ấy đã khóc đến cạn khô rồi. Khi vừa biết tin, bạn con không giữ nổi bình tĩnh, không thể kiềm chế cảm xúc mà khóc òa lên. Cô ấy nói, lúc đầu là buồn tủi, đau khổ, nhưng càng về sau lại vừa buồn vừa hối hận. Hối hận vì chưa kịp nói cho mẹ nghe những lời yêu thương, hối hận vì cứ bỏ qua cơ hội để gần gũi với mẹ mình. Hối hận vì nghĩ rằng “mẹ vẫn luôn ở đó”.
“Cho con gánh mẹ một lần. Cả đời mẹ đã tảo tần gánh con”. Những ca từ được cất lên từ ca khúc “Gánh mẹ” đã khiến con phải rơi nước mắt. Tình yêu thương của mẹ đối với con là vô bờ bến. Tình cảm ấy không thể nào cân đo đong đếm được, không có một cái gì có thể đem ra so sánh với tình mẫu tử. Mẹ nói con chính là tài sản lớn nhất của mẹ. Con biết mẹ yêu thương con là thế, nhưng có những điều con không thể nói với mẹ.
Mẹ luôn dõi theo từng bước con đi, luôn bên con lúc vui hay lúc buồn. Niềm vui của con cũng là niềm vui của mẹ, nỗi buồn của con mẹ cũng thấu hiểu. Mẹ chính là người chăm sóc cho con từ lúc con chỉ là một phôi thai nhỏ bé cho đến khi lớn khôn. Mẹ lo lắng cho con từng miếng ăn giấc ngủ, từng bộ quần áo con mặc, từng khoảnh khắc trong cuộc đời. “Cơm con ăn, tay mẹ nấu, nước con uống, tay mẹ đun”. Lúc nào mẹ cũng dành cho con những điều tốt nhất có thể.
Con biết có những lúc con làm sai và không nghe lời mẹ làm mẹ rất buồn. Những lúc ấy mẹ hay trách móc, mắng mỏ con. Khi đó con còn quá nhỏ để hiểu được đó chỉ là do mẹ quá lo lắng nên mới buông lời trách cứ. Đó là lí do vì sao con luôn tức bực, giận dỗi trước những lời mắng mỏ của mẹ. Nhưng mẹ à, khi lớn lên con đã hiểu. Hiểu rằng đó là tình cảm yêu thương của mẹ với con, những cảm xúc dồn nén khiến mẹ trở nên như vậy. Con đã khiến mẹ thất vọng rất nhiều lần vì không chịu nghe lời khiến mẹ đau lòng. Khi trách mắng con, chắc hẳn mẹ cũng chẳng vui vẻ gì. Mãi về sau con mới biết, thì đã quá muộn rồi đúng không?
Sống xa nhà, con mới thấy nhớ mẹ. Con nhớ những buổi sáng thức dậy trong tiếng hò của mẹ từ căn bếp nhỏ. Con nhớ những bữa cơm ấm cúng toàn những món ngon do chính tay mẹ nấu. Con nhớ những buổi chiều ngóng mẹ đi làm, đi chợ về, ngóng xem mẹ có mua cho mình chút quà vặt nào không? Hay những lần mè nheo xin xỏ mẹ một cái gì đó. Thậm chí nhớ cả những lúc bị mẹ mắng nữa. Hay những khi mẹ thủ thỉ tâm sự với con về cách đối nhân xử thế, cách cư xử đúng đắn. Không còn tiếng mẹ văng vẳng bên tai, con thấy thật tẻ nhạt biết bao!
Những đêm đầu tiên rời khỏi căn nhà nhỏ tới một thành phố lớn xa lạ, con đã khóc vì nhớ mẹ. Mẹ à, con không muốn lớn. Con chỉ muốn mãi là đứa con bé bỏng trong vòng tay mẹ ấp ủ, con chỉ muốn luôn bên cạnh mẹ để được chở che, đùm bọc. Nhưng chú chim nhỏ nào cũng phải tập cất cánh bay thôi, mẹ nhỉ? Ai rồi cũng phải lớn, cũng phải trưởng thành, tự bước đi bằng chính đôi chân của mình. Bước qua ngưỡng cửa của trẻ con và người lớn, con mới thấy lớn lên thật khó làm sao. Ngày bé con chỉ mong được nhanh chóng lớn lên để thỏa sức bay nhảy chơi đùa, được tự do và làm chủ cuộc sống của chính mình. Nhưng con đã lầm mẹ ạ. Hóa ra quãng thời gian quý giá nhất chính là những ngày tháng con còn ở bên cạnh mẹ. Đó là tuổi thơ vô lo vô nghĩ vì đã luôn có mẹ kề bên và chăm lo. Đi thật xa rồi con mới nhận ra, nơi bình yên nhất chính là nhà mình, ngôi nhà nhỏ ấm áp luôn có mẹ dang tay chờ đón.
Càng lớn lên, con người ta càng khó để biểu đạt cảm xúc của mình mẹ nhỉ? Ngày bé lúc nào con cũng thích nói những lời yêu thương với tất cả mọi người xung quanh, đặc biệt là với mẹ. Sự trẻ con ngây ngô ấy đã biến mất, thay thế vào đó là sự ngại ngùng và xấu hổ. Con cảm thấy thật khó để thốt ra những lời nói bộc lộ cảm xúc của bản thân, lúc nào cũng giữ kín trong lòng. Nhưng mẹ à, tình yêu không chỉ thể hiện qua lời nói phải không? Con không nói không có nghĩa là con không thương mẹ đâu, mẹ à!
Con gửi mẹ, lời xin lỗi chân thành nhất. Xin lỗi mẹ vì những lúc con hư hỏng, không chịu nghe lời. Xin lỗi mẹ vì nhiều lần khiến mẹ thất vọng. Xin lỗi mẹ vì đôi lúc làm mẹ phải rơi nước mắt vì con.
Con gửi mẹ, lời cảm ơn sâu sắc nhất. Cảm ơn vì mẹ đã cho con sự sống. Cảm ơn vì mẹ luôn chăm sóc và lo lắng cho con từ những điều nhỏ nhặt nhất. Cảm ơn vì mẹ là mẹ của con.
Và một điều con luôn muốn nói với mẹ: con yêu mẹ. Tình yêu của con non nớt, bé bỏng, nhưng con hứa đó là tình yêu lớn lao nhất trong cả đời con. Con chưa bao giờ có đủ dũng khí để nói ra lời ấy với mẹ. Con ước quay trở về hồi còn nhỏ xíu, ôm chầm lấy mẹ, thủ thỉ vào tai rằng “con yêu mẹ”.
Con đang về với mẹ ngay đây. Con sẽ chạy tới và ôm lấy mẹ thật lâu, thật chặt, nói với mẹ những lời con chưa từng nói. Mẹ à, con yêu mẹ nhiều lắm!
Xem thêm: Bông mẫu đơn mẹ dành tặng cho con gái nh