Bố mẹ thì luôn quan tâm con, con thì chỉ quan tâm tới chính mình. Chẳng biết từ bao giờ sự ích kỷ của con lớn đến như thế này. Chẳng nhớ để gọi điện cho bố mẹ. Càng lớn, con càng sợ, bố mẹ già đi rồi đến một ngày bố mẹ không còn nữa. Trở về nhà, chẳng còn ai trả lời tiếng gọi của con. Nghĩ thế nước mắt lại trực trào ra. Hoá ra, con chẳng mạnh mẽ gì đâu, vẫn chỉ là đứa nhỏ thích nép vào cánh tay của bố mẹ thôi!
Mục lục
1. Đã có một thời con từng vô tâm như thế
Cái thời tuổi trẻ nông nổi, thấy tên bố hay mẹ xuất hiện trên điện thoại là thấy phiền. Gọi sao mà gọi lắm gọi nhiều. Nhiều khi chẳng buồn nghe. Bố mẹ gọi nhiều quá thì mới bắt máy một vài lần. Nhưng rồi cũng nói bận. Chẳng thèm suy nghĩ xem cha mẹ đang như thế nào.
Ngày sinh nhật bố mẹ, ngày lễ, tết cũng tất bật đi làm thêm kiếm tiền, không thì nhậu cùng anh em rồi đi chơi cùng bạn gái. Chẳng gọi điện cho bố mẹ. Chẳng nghĩ gì đến việc cha mẹ chỉ mong ngóng một cuộc gọi ngắn ngủi. Lúc đấy, chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ làm theo những điều mình thích. Bây giờ nghĩ lại sao thấy bản thân thật tồi tệ. Bỏ qua những thứ đơn giản và tràn đầy tình yêu thương để chạy theo những điều phù phiếm xa hoa ngoài kia.
2. Con xin lỗi vì đã không gọi điện cho bố mẹ thường xuyên
Đế một ngày đi làm rồi thấy thằng đồng nghiệp nhận được cuộc gọi từ gia đình báo mẹ nó bị ung thư, lúc đấy, mới giật mình nhìn lại bản thân. Nếu mình rơi vào hoàn cảnh của nó thì biết làm sao? Lần đầu tiên con cảm thấy hoang mang và sợ hãi đến tột cùng như thế. Giật mình nhận ra mình đã quá vô tâm quên mất cha mẹ đang đợi ở nhà.
Vậy là cầm điện thoại gọi cho mẹ. Tay run run bấm từng con số đang thuộc nằm lòng tỏng đầu nhưng sao lần này lại khó khăn đến thế. Hình như là cuộc gọi đầu tiên cho mẹ từ ngày con bước chân ra khỏi nhà. Từng tiếng chuông chờ sao mà cảm thấy nó dài quá. Vì lo lắng, vì ân hận, vì mình thật vô tâm.
Rồi mẹ bắt máy. Chẳng biết nói gì với mẹ. Người thân của mình sao mà thấy xa cách quá.
Chỉ nói một câu “Con xin lỗi mẹ” rồi bật khóc trong hành lang như một đứa trẻ.
3. Cảm ơn vì vẫn còn cha mẹ. Xin lỗi vì con đã quá vô tâm
Thật may vì mẹ vẫn còn đó để nghe điện thoại. Giọng mẹ vẫn thật ấm áp và trìu mến. Khi thấy tiếng nức nở của con, mẹ đã hốt hoảng hỏi thăm.
Thật cảm ơn cuộc gọi vô tình nghe được từ người đồng nghiệp.
Thật cảm ơn vì mẹ vẫn luôn kiên trì gọi điện cho con.
Thật cảm ơn vì bố mẹ vẫn luôn ở đó đợi con trở về.
Để con nhận ra rằng mình đã quá ích kỷ trong thời gian qua. Để con nhận ra con đã đánh mất chữ hiếu trong cả một thời gian dài.
Xin lỗi vì con đã quên gọi điện cho bố mẹ.
Xin lỗi cha mẹ vì con có thể gọi điện cho khách hàng cả tiếng đồng hồ để nghe họ chửi.
Xin lỗi cha mẹ vì con có thể đi nhậu với bạn bè cả buổi mà chẳng thèm bắt máy khi có điện thoại.
Xin lỗi cha mẹ vì con có thể gọi và nhắn tin cho bạn gái mới quen đến đêm khuya nhưng lại từ chối cuộc gọi từ cha mẹ.
Con biết mẹ chỉ muốn nghe được từ con khỏe, con ổn, con mới ăn xong, con vừa nhận lương, chúc mừng sinh nhật mẹ… Nhưng con đã quên bẵng đi trong thời gian dài.
Vậy là mỗi ngày, sau thời gian làm việc, không gọi điện về cho bố mẹ là không cảm thấy yên tâm.
4. Chỉ khi chúng là làm cha mẹ mới thấy giá trị của những cuộc điện thoại
Đúng là phải sinh con rồi mới hiểu lòng cha mẹ. Cha mẹ dù có cố gắng bao nhiêu, có lo lắng bao nhiêu thì một đứa con vô tâm sẽ mãi mãi chẳng thể biết được.
Sau này, khi có gia đình riêng của mình rồi có con, con mới biết cảm giác của bố mẹ khi con không nghe lời, con không nghe điện thoại rồi con gắt gỏng.
Chẳng có bố mẹ nào là không thương con, không lo lắng cho con. Lúc nào cha mẹ cũng muốn biết con đang ở đâu, đang làm gì. Và hơn cả vẫn là con có BÌNH AN hay không mà thôi. Chỉ có những đứa con vô tâm như con mới quên đi cha mẹ và con đó như một sự hiện diện tất nhiên.
5. Thực sự mong rằng không ai quên gọi điện cho bố mẹ
Vậy nên, thực sự mong rằng, bạn hãy nhấc máy và gọi điện về cho cha mẹ. Họ luôn sẵn sàng chờ đợi chúng ta. Chỉ là chúng ta đang lãng quên họ mà thôi. Đừng để cha mẹ luôn phải mòn mỏi đợi con vào mỗi bữa ăn, lo lắng cho con chẳng thể có được giấc tròn.
Một cuộc gọi không tốn của bạn quá nhiều thời gian nhưng nó lại là một nguồn năng lượng cực kỳ lớn đối với cha mẹ của mình. Đơn giản chỉ là hỏi thăm sức khỏe của cha mẹ, tình hình ở nhà dạo này ra sao. Đừng đợi phải có cớ, có dịp mới nhấc máy gọi điện. Quan trọng hơn cả, đừng để đi khi có muốn cũng chẳng còn được nghe giọng của bố mẹ bạn qua điện thoại nữa. Đến lúc đó, có hối cũng chẳng còn kịp nữa.
Hãy bỏ công việc xuống và gọi điện cho bố mẹ ngay bạn nhé.