Tôi nhớ có hôm tôi say sưa nhìn chồng và con chơi đùa đến ngẩn người. Chồng tôi cõng con trên lưng. Đủ màn hóa vai được thực hiện ngoạn mục. Khi là con ngựa. Khi là máy bay. Khi là vũ trụ. Có lúc hóa cả con bướm. Cười ngặt nghẽo. Cả 3 chúng tôi. Nếu mẹ có những cái ôm là đặc sản thì ba lại có… cái lưng là miền đất mà đứa trẻ nào cũng muốn đặt… mông đến! Lại cười ngặt nghẽo.
Có lần tôi nghe chồng mình hỏi con khi đang cõng.
“Con thích không?”
“Có ạ!”, chẳng chần chừ lấy 1 giây.
“Tại sao con thích?”
“Con thích bay”, lại ngay tắp lự.
“Thế à!”
“Con còn cao hơn cả bố nữa!”, càng khoái chí hơn. “Con còn thấy mọi thứ toàn cao.”
“Vậy ngày nào ba cũng cõng con nhé!”
Sướng nhất quả đất!! Một chữ “Vânggggggg” kéo dài, dài mãi như sự thích thú của bất cứ đứa trẻ nào khi được chơi, được trải nghiệm những thứ mới mẻ. Cái cõng lưng của chồng tôi có giá trị vậy đấy.
Giống như cái ôm của mẹ. Sự va chạm và sự dịu dàng làm mọi cảm xúc như dừng lại.
Cái cõng lưng của bố. Sự va chạm và sự mạnh mẽ khiến mọi cảm xúc như bùng nổ.
Có người từng ví ba cõng con trên lưng như cõng cả thế giới. Có lẽ cũng đúng như vậy thật. Bất cứ người ba nào cũng muốn mang cho con cả thế giới, nhưng là thế giới khác biệt, thế giới chỉ riêng ba mong dành cho con. Thế giới con được bay, được tự do, được nhìn ngắm mọi thứ ở tư thế tự tin, cao mình ngẩng đầu. Thế giới con mình được mạnh mẽ nhất.
Vậy nên, lúc ba đang cõng con, có lẽ là những lúc ba cực kỳ hạnh phúc. Là những lúc ba được trải lòng thực sự những mong mỏi của mình.
Đến một ngày ba chẳng còn có thể cõng con trên lưng..
Tôi vừa gọi điện cho ba mình. Vẫn là những cuộc nói chuyện thông thường. Tôi cũng không đề cập đến “ngày của ba” vì ba tôi không quan tâm. Nhà tôi cũng không làm gì cả những ngày này. Một ngày như bao ngày.
Lần cuối cùng tôi còn nhớ được ba cõng là khi tôi học lớp 5. Tôi bị ngã trẹo chân. Lúc đó nhà tôi còn gần trường. Bạn tôi về mách ba. Ba chạy vội ra trường, xin phép cô giáo rồi cõng tôi về nhà. Trên đường về, tôi cứ nằm khóc trên lưng ba. Ba tôi không nói gì. Nhưng tôi biết ông không giận.
Kể từ đó, ba tôi không còn cõng tôi nữa. Chắc vì tôi cũng to đùng rồi. Có lẽ vậy nhỉ.
Tôi vẫn cứ nghĩ vậy. Đối với tôi, việc ba không còn cõng tôi nữa cũng chẳng có vấn đề gì. Vốn từ lâu rồi, tôi cũng không còn thích thú việc được cõng.
Tôi vẫn cứ nghĩ vậy. Đến khi tôi có con.
Tôi nhận ra rằng, vốn ba có thể cõng con cả đời. Thật đấy! Chồng tôi có thể làm như vậy cả đời. Một cách tự nguyện.
Tôi nhận ra rằng, có thời khắc của sự quyết định “không còn cõng tôi trên lưng nữa” của ba mình. Là thời khắc ba nhớ đến thắt lòng cô con gái bé bỏng 3 tuổi tinh nghịch. Thời khắc ba nhớ đến da diết tiếng la hét thích thú vang nhà. Nhớ đến cay sống mũi những màn hóa vai đặc sắc đi vào lịch sử. Đến quặn lòng nhớ những tiếng cười giòn tan.
Ba không còn cõng tôi vì có lẽ đã đến lúc để tôi rời xa thế giới an toàn ba xây dựng.
Tự nhiên, tôi rất muốn gặp ba.
Có lẽ cảm xúc của ba hỗn loạn nhiều hơn so với tôi cảm nhận. Giống như ngày con không còn trong vòng tay mình. Luôn có sự đối lập về cảm xúc trong lòng bất cứ người ba mẹ nào. Chúng ta luôn phải sống với gấp 100 lần lạc quan để khỏa đi chỉ 1 nỗi lo lắng.
Đến giờ khi có con. Thực sự tôi mới hiểu.
Ngày ba chẳng còn có thể cõng con trên lưng.
——————–
Hôm nay, là ngày của ba!