(Mặc dù không có 200 tỷ)
Lỗi chủ yếu do mẹ con trốn ở đâu và xuất hiện hơi muộn.
Trước 30 tuổi, bố đã từng nghĩ đến việc sớm kết hôn. Nhưng chủ yếu, những suy nghĩ lóe lên sau mỗi lần tụ tập bạn bè, ăn đầy tháng, đầy năm con của bạn. Ít nhất bố cũng nghĩ, từ thì tầm 32 tuổi là đẹp.
Nhưng tính trước bước có bao giờ qua. Tuổi đã điểm nhưng vẫn thiếu yếu tố quan trọng nhất. Là mẹ con. Lúc đó, tính ra, mẹ con vẫn đang tung tăng thanh xuân ở giảng đường đại học.
Và quan trọng hơn, bố lúc đó có quá nhiều thứ khác cần phải đạt được, nhiều việc muốn làm, nhiều việc muốn phải thành công.
Nên nó cứ bẵng đi thêm vài cái Tết “Bao giờ lấy chồng?”, à.. “Bao giờ lấy vợ?”.
Đến tuổi băm tám, bố gặp mẹ. Như 1 điều hết sức hiển nhiên vậy. Mẹ còn đã đi làm, có 1 công việc tương đối thú vị. Thế nên mẹ con vẫn còn chần chừ. Bố lại già nữa chứ!
Gian truân thế nào, 42 tuổi, bố được làm cha và đã già. Bố tự gọi mình là “bố già” cho nó oách.
1. 1 hành trình cool ngầu bắt đầu!
Bố háo hức việc này hơn bất cứ ai (bố nghĩ vậy). Bố vẫn nhớ rất rõ cảm giác ngồi ngoài phòng mổ chờ mẹ. Chưa bao giờ bố có cảm giác bồn chồn như vậy. Đứng không được, ngồi cũng không yên. Mỗi lần phòng mổ mở cửa, bố lại giật mình, ngóng bóng hình quen thuộc. Nhưng mãi vẫn chưa là mẹ con.
Bố không rõ sẽ mất bao lâu nên sự chờ đợi nó càng trở nên nặng nề đến sợ. Bố đã cố gắng nói chuyện với ông bà, chú dì xung quanh. Nhưng tâm trí chỉ hướng về cánh cửa màu trắng ấy. Những lúc này, bố cảm thấy hối hận vì đã không ngồi cạnh mẹ con. Ít nhất để nắm tay mẹ con, theo dõi mẹ con trong hành trình này. Ở bên mẹ con và con trong khoảnh khắc chuyển giao đặc biệt. Càng nghĩ bố càng thấy nuối tiếc. Cứ giá như rồi giá mà.
Cảm giác bất lực xâm chiếm. Bố buông thõng người. Rồi cánh cửa mở ra…
2. Bố không biết lần đầu tiên của “bố già” với “bố trẻ” có gì khác nhau không?
Bố lóng ngóng nhưng bố yêu thích việc đó. Cảm giác như bố đã chờ cả nửa đời người để được thay bỉm, để được pha sữa, để được nghe tiếng 1 đứa trẻ khóc vậy.
Bố thích việc tìm hiểu 1 đống máy móc lằng nhằng từ máy hút sữa, máy tiệt trùng,..thậm chí cả máy làm ấm khăn ướt. Bố thích thay bỉm cho con vì bố rất yêu lúc con khoan khoái sau khi được lau sạch sẽ, thoải mái. Và vì bố thích được dịp trổ tài phân tích màu sắc, độ cứng mềm “thành quả” của con.
Bố thích lướt con phây búc để sắm sửa đồ đạc. Bố còn lập hẳn 1 tài khoản ảo để được vào group các mẹ mang thai lần đầu, rồi hội chăm con lóng ngóng, hội review bỉm sữa, … vân vân mây mây các hội mà chỉ cho tài khoản của nữ vào. Bố đầu tư công sức lắm đấy! Cũng lần đầu tiên bố mua nhiều đồ trên mạng đến vậy. Trong 1 tháng đầu, bố đã phải sắp xếp lại công việc vì bố biết bố sẽ không tập trung vào nó được. Con quá mới mẻ và quý giá. Bố chỉ muốn ở nhà cả ngày với con.
Bố chẳng muốn mẹ phải làm bất cứ điều gì. Mẹ đã “đòi” làm cái việc khó khăn nhất là mang thai con và sinh con rồi. Bố nghe mọi người nói mẹ con thật may mắn. Nhưng thực sự, bố mới may mắn chứ! Bố cảm thấy cảm giác trọn vẹn. Sự xuất hiện của con là miếng ghép hoàn chỉnh bố đã cần bao lâu rồi.
Từ lúc đó, bố không muốn mọi người coi bố như 1 người đàn ông. Bố muốn họ coi mình như một người bố.
3. Những chuỗi ngày tiếp theo của 1 ông bố già thực sự hạnh phúc.
Thực sự bố có cảm giác như chính mình trở lại thời còn bé xíu. Tận hưởng mọi điều mới mẻ cùng con. Mặc dù vẫn còn thiếu rất nhiều kỹ năng nhưng bố luôn hạnh phúc để học hỏi thêm những điều đó. Mẹ con nói “bố nghiện con”. Bố gật đầu, chỉ muốn hát câu “Và anh **** cần gì nhiều ngoài con…”
Bố đã từng nghĩ, sẽ ra sao nếu bố có con sớm hơn? Bố không chắc lắm. Nhưng bố không ước điều đó. Bố cho rằng, mọi thứ sẽ xảy ra khi nó phải đến. Và đối với bố, dù có con khi đã già nhưng bố sẽ chẳng bao giờ nuối tiếc điều đó. Vì với bố, khi có con trên đời, tuổi tác không còn là thứ quan trọng. Quan trọng nhất là tình yêu của bố, của mẹ, của mọi người xung quanh.
Có con khi đã là “bố già”.
Yêu con bằng 1 tình yêu đến lúc hơi già nhưng luôn rất bao la.
~~~ Từ “bố già” chưa có 200 tỷ ~~~